Nhận định, soi kèo Shanghai Port vs Yokohama F. Marinos, 19h00 ngày 19/2: Khó cho cửa trên
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Al Fateh vs Al -
Năm 28 tuổi, tôi kết hôn với anh, khi ấy mọi thứ vẫn rất tốt đẹp. Lúc đó anh cũng lớn tuổi rồi nên rất khao khát có một đứa con. Chúng tôi "thả" nhưng tháng này qua tháng khác mà vẫn không dính. Mẹ chồng tôi chỉ có mỗi anh là con trai nên cũng rất sốt ruột. Nhiều lần tôi cũng nói với bà rằng, con cái là lộc trời cho, đâu phải muốn là có được. Tâm sự nhói lòng của nàng dâu hiếm muộn phải ly hôn chồngKhoảng thời gian đầu sau khi kết hôn, 2 vợ chồng tôi vẫn sống chung với mẹ chồng. Hằng ngày tôi đi làm 8 tiếng giờ hành chính, còn chồng thì làm bên dẫn tour du lịch nên giờ giấc thất thường. Nhìn bề ngoài, cuộc sống gia đình tôi yên ấm, gia cảnh nhà chồng đều rất tốt.
Người ta bảo rằng, đi làm dâu người ta đâu phải chuyện dễ dàng gì. Thiên chức lớn nhất của người phụ nữ cơ bản vẫn là được làm mẹ, nếu chuyện đó mà không làm được thì tất cả chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Thấm thoát cũng hơn 2 năm trôi qua, mẹ chồng tôi ngày càng gây áp lực trong khi đó cả 2 vợ chồng đều rất khỏe mạnh, không bệnh tật hay đau ốm gì nhưng mãi vẫn chưa "dính" bầu.
Vào lúc này, công việc của chồng càng bận rộn, anh sắp sửa mở công ty nên dành rất ít thời gian cho gia đình. Tôi cũng thông cảm nên chẳng đòi hỏi gì. Anh đi suốt ngày, có khi cả tuần 2 vợ chồng gặp được vài lần, cả tháng mới làm chuyện ấy 1 lần. Mặc dù muốn có con nhưng hoàn cảnh vậy nên tôi cũng đành chịu.
Mẹ chồng tôi năm nay tuổi cũng đã lớn, tôi hiểu bà tha thiết có cháu đến nhường nào. Tuổi cao, bệnh tật cũng nhiều, những lúc chồng vắng nhà, tôi là người đưa bà đi khắp các bệnh viện để khám bệnh. Tối đi làm về dù mệt thế nào tôi vẫn nấu ăn, đun thuốc cho bà uống. Nhiều đêm, tôi phải thức trắng để túc trực chăm sóc bà ốm đau.
Nhưng đến một ngày, bà gọi tôi vào nói chuyện.
"Con à, mẹ biết con là một nàng dâu tốt. Những ngày qua, mẹ thật sự cám ơn con đã chăm sóc mẹ. Nhưng dù có thương con đến nhường nào, trước lúc mẹ nhắm mắt, mẹ vẫn phải cố gắng hoàn thành di nguyện cuối cùng của dòng tộc họ Phạm. Mẹ mong có cháu lắm con biết không. Mẹ không có ý trách móc gì con nhưng mà con thấy đó, dòng tộc này đang rất mong móng một đứa cháu. Nếu lỗi không phải do con hay do thằng Kiên thì mẹ nghĩ rằng 2 vợ chồng con chỉ có duyên mà không có phận. Hôn nhân 2 vợ chồng chỉ thật sự gắn kết với nhau bởi một đứa con. Con thương mẹ, mẹ mong con hiểu được tâm ý những lời mẹ nói".
Nghe những lời này của mẹ chồng, tôi chỉ biết im lặng nuốt nước mắt vào trong. Tôi hiểu tâm lý của bà, ngay bản thân tôi cũng nhiều lần nghĩ rằng, nếu không thể đẻ con được cho chồng thì tôi sẽ khăn áo ra đi.
Sau chuyến công tác dài ngày, công việc của chồng ngày càng thuận lợi, anh bắt đầu dành thời gian cho tôi nhiều hơn. Tôi yêu chồng, yêu gia đình này, nhưng phải làm sao khi chúng tôi không thể nào có con được. Và tôi quyết định tâm sự với chồng:
-Anh à, mẹ đã nói chuyện với em về việc con cái. Em hiểu ý mẹ, chính bản thân em cũng không biết phải làm sao nữa. Em muốn có con với anh nhưng có vẻ như ông trời chưa nghe thấy lời thỉnh cầu của em. Mỗi lần nhìn bọn trẻ vui đùa trong xóm, tim em như thắt lại. Em biết anh cũng có ý nghĩ ấy.
-Anh xin lỗi em. Phận làm con trong nhà, anh không thể nào làm trái lại. Mẹ cũng đã già yếu, anh cũng lớn tuổi, biết em chịu thiệt thòi nhiều khi quen anh nhưng anh không biết phải làm thế nào để có thể vẹn cả đôi đường. Anh thương mẹ nhưng cũng thương em không kém...
Tôi vẫn nhớ mãi giây phút anh ôm tôi vào lòng và khóc như một đứa trẻ, tôi đau xót đến nhường nào. Tôi biết tình cảm anh dành cho tôi là thật, nhưng anh là cháu trưởng của dòng họ, áp lực trên vai anh rất lớn. Phận làm phụ nữ mà tôi không thể sinh con cho anh, điều đó quả là bất hạnh.
Đã rất nhiều đêm nằm bên chồng, trái tim tôi như thắt lại. Tôi đã nghĩ rất kỹ và đành buông tay anh. Tôi biết anh không muốn điều này xảy ra nhưng dưới áp lực của mẹ và của dòng họ, anh không còn lựa chọn nào khác.
Tôi viết sẵn đơn ly hôn với lý do "không hợp nhau" rồi thu dọn hành lý rời khỏi nhà. Ngày tôi xách valy đi, anh vẫn đang đi công tác tận Nha Trang. Tôi không nói với anh lời nào mà chỉ để lại một lá thư và tờ đơn.
Kéo valy ra cổng, mẹ chồng ôm tôi vào lòng nghẹn ngào nói "xin lỗi con". Tôi khóc nhưng không nói lời nào, lạnh lùng bỏ tay mẹ ra và kéo valy đi thẳng.
Nỗi cơ cực khi lấy chồng nhà giàu của nàng dâu Nam Định
Sau khi giúp em trai chồng lo khoản kinh phí tổ chức đám cưới, tôi đau đớn bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà.
"> -
Vợ ngoại tình với giám đốc, tôi nhận được đề nghị sốc -
Tôi quen em qua sự mai mối của một người bạn. Em được giới thiệu là xinh xắn, đang làm dược trình viên tại một quầy thuốc. Trong khi đó, tôi là nhân viên sale của một công ty kỹ thuật. Thu nhập của tôi hiện tại là 15-18 triệu/tháng. Chàng trai tâm sự đi xe máy bị cô gái xinh đẹp từ chối hẹn hòGia đình tôi kinh tế ở mức trung bình. Bố mẹ đều ở quê. Đợt vừa rồi, ông bà có bán mảnh đất, vay thêm họ hàng gửi cho tôi 600 triệu. Tôi dồn tiền tiết kiệm và vay thêm bạn bè, người quen nên mua được một căn hộ chung cư giá 1 tỷ 2 ở ngoại thành Hà Nội.
“Cố mua cái nhà để con có chỗ đi chỗ về và các cô gái thể nào cũng nhìn vào đó, rồi con lấy vợ cũng dễ dàng hơn”, bố mẹ tôi nói vào ngày tân gia.
Ông bà nói vậy bởi năm nay tôi đã 33 tuổi, cái tuổi không còn trẻ để lập gia đình. Ông bà mong có cháu bồng cháu bế lắm rồi.
Tôi cũng không còn ham chơi, muốn cảnh lông bông tuy nhiên chưa tìm được người phù hợp. Vì vậy, vừa rồi có người giới thiệu về em, tôi không hề lưỡng lự mà gật đầu ngay.
Tôi xem ảnh em trên facebook khá ưng ý. Em là một cô gái xinh xắn và qua cách nói chuyện với bạn bè cho thấy em là người khá cởi mở, hiện đại. Chúng tôi trao đổi qua lại và cảm thấy ăn ý trong quan điểm về cuộc sống, tình cảm.
Cuối tuần vừa rồi tôi đánh bạo mời em đi ăn. Nhận được sự đồng ý của em, tôi vui mừng đến nỗi cả ngày chẳng làm được việc gì nên hồn. Tôi đó, tôi về sớm hơn thường ngày, ăn mặc chỉn chu rồi dắt xe đến điểm hẹn đón em. Tôi định mời em dùng bữa tối tại một nhà hàng Pháp.
Khi đến điểm hẹn tôi nhận ra em trong bộ váy khá trau chuốt, trang điểm kỹ lưỡng. Nhưng em nhìn tôi rồi vẻ mặt tỏ ra không vui. Em miễn cưỡng ngồi sau xe tôi đến nhà hàng để ăn tối. Cả buổi tối hôm đó, khác hẳn với lúc trò chuyện trên mạng, em rất kiệm lời. Em cũng tỏ ra không vui vẻ, hào hứng với những câu chuyện tôi nói.
Biết ý em, tôi đề nghị được đưa em về nghỉ sớm. Về nhà tôi nhắn tin hỏi han em cũng không trả lời.
Tôi biết em không hài lòng nhưng không hiểu tôi đã làm gì sai. Tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm để hỏi em rằng có điểm gì em không ưng ý ở tôi.
Ban đầu em còn vòng vo, không nói. Em bảo, em thấy tôi lịch sự, chân thành nhưng chúng tôi không hợp nhau rồi “Em chỉ muốn làm bạn”. Cuối cùng tôi hỏi dồn dập, em mới thừa nhận em không vui vì hẹn hò mà tôi chỉ đi chiếc xe máy (xe wave). Em còn nói, thanh niên thời nay ai cũng đi ô tô để đón bạn gái đi chơi. Tối đó em đã ăn mặc, son phấn lộng lẫy cuối cùng lại đi xe máy “rất bất tiện và không sang”. Em còn nói, nếu đã đi xe máy thì chí ít tôi cũng phải sắm được xe SH vừa sang vừa cao ráo đằng này lại…
Tôi nghe xong mà lòng rối bời, chả lẽ chỉ vì tôi đi xe máy không sang mà em không cho tôi cơ hội? Tôi vừa lo xong nhà cửa, lấy đâu ra tiền để sắm ô tô đưa đón, hẹn hò em?
Xin cho tôi được hỏi các độc giả không lẽ cô gái nào thời nay cũng quan niệm như vậy. Nếu thế đàn ông đi xe máy chúng tôi đành ế vợ hết sao?
Lý do ông chủ massage quyết không hẹn hò cô gái Kiên Giang
Khi ngồi đối diện với Bé Tuyết, phát hiện cô gái đeo răng giả và có chiều cao khiêm tốn, Phạm Bảo đã quyết định không bấm nút.
">